Gửi người tớ từng yêu!
Và người tớ từng yêu à, tớ đang ngồi đoán suy nghĩ của cậu sau khi tớ nói những lời đó. Tớ không nghĩ tớ đang thích ai, đơn giản là cảm nắng. Tớ cũng không muốn làm gì tổn thương cậu, vì thật sự, cậu biết đấy, tớ có cảm giác cậu còn thích tớ, và tớ mong cảm giác đó sai...vì giờ, không ai nên thích tớ :)) Giờ về cơ bản tớ không quan tâm đến chuyện tình cảm nữa..
Tớ nói vậy, để xem cậu như thế nào, vì tớ ghét nhất dấy lên trong ai hy vọng khi thật sự chính tớ hy vọng đã không tồn tại. Tớ chỉ muốn sống thật với mọi thứ tớ có.
Cậu biết, đến bây giờ cậu vẫn là người quan trọng trong cuộc sống của tớ. Một người bạn... rất rất rất đặc biệt... cũng vì cách tớ biết cậu cũng thật đặc biệt. Tớ vẫn nhớ nhiều thứ giữa tớ và cậu, là 1 kỷ niệm..ừ, nó sẽ rất đẹp :). Tớ thật ngốc khi cứ nghĩ cậu thi đại học lên một trường thật xa, ý là xa nhà tớ... và tớ biết tớ ngốc thế nào khi hét toáng lên là bất ngờ khi cái trường đó nằm trên quận 9... trên ngay con đường mà tớ thường đi chơi, đi ăn chè, đi mua mấy thứ linh tinh tớ thích. Cảm giác tớ lúc đó cực kỳ tệ, cậu không biết đâu. Tớ cứ lặp lại mấy cái câu hỏi vớ vẩn kiểu như: Cậu lên đây làm gì? Để làm gì? ... blablabla... như một con khùng vậy đó... Cậu lại làm tớ suy nghĩ, sau một quãng thời gian rất dài tớ đã quên cậu đi...
Cậu từng hỏi tớ thích cậu vì điều gì? Tớ nói nhá, vì lúc đó, tớ đã không biết trả lời thế nào...
Tớ thích cái cách cậu nói chuyện,vài thứ cậu suy nghĩ, thích cách cậu hay đọc truyện và gửi cho tớ xem cùng, thích những buổi tối tớ và cậu thức thật khuya để trò chuyện, nói về những thứ linh tinh vớ vẩn (mà thường là tớ nói), thích cái cách cậu bảo gọi điện nhắc cậu dậy vào những buổi sáng sớm học bài và những lúc cậu gọi đánh thức tớ :)) Tớ đã từng cười vô thức về những điều như thế rất nhiều lần. Những lúc đó, khi vẫn chưa nói chuyện với nhau, một đứa như tớ đủ tinh quái với ý định sẽ nhấc máy, thế nhưng không biết vì sao tớ lại không nhấc lên.. Cậu nói đúng, cảm giác có một người bên cạnh thật tuyệt... thật an lòng... Tớ thích cái cách cậu hay nói về con chó nhà cậu, và tớ hay khen nó dễ thương hơn cậu... và những thứ về những con chó... mà cái chuyện buồn.. lúc nghe cậu kể chuyện con Tròn Tròn mất , tớ đã... đã rất bất an... :( điều đó thật đúng khi mấy ngày hôm sau chúng ta xảy ra chuyện...và mọi thứ bắt đầu thật kinh khủng với tớ... những ngày tháng kinh khủng, tớ như bị rơi xuống một cái hố thật sâu, tớ thấy bản thân mất bình tĩnh thật sự :) thấy cuộc sống chợt nhạt và vô nghĩa...
"Đừng vì một người mà thay đổi bản thân"... Như thế nào thì câu nói này vẫn đúng.. tớ vẫn là tớ, cậu vẫn là cậu... Tớ thấy mình trưởng thành hơn nhiều. Có phải là nên có một lời cám ơn...
Hello, Goodbye and Hello...
Khi gặp lại.. tớ sẽ lại viết cái gì đây.. hả?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét