Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

6.6.2014 :( Oaaaaaaaaaa

Hôm nay là thi kết thúc HP2 Học kì quân sự rồi, và nó biết điểm môn cuối, môn tiếng Nhật... thở dài ngao ngán... chán còn hơn gì nữa. Người ta bảo sao nó không biết, chứ thất hứa với chính bản thân là điều làm nó cảm thấy tội lỗi và ray rứt nhất. Trong năm nhất, không biết bao nhiêu lần nó đã thất hứa với chính nó, làm ba cái chuyện ấu trĩ, và rồi để nó rơi thật sự. Rõ ràng là mình đã chẳng cố gắng để đạt một thứ gì hết. Cảm giác như đang rơi trên một đồi dốc thẳng, không đâu để vịn vào tìm nơi an toàn. 
Mày, một đứa không có một tí nổ lực. Và giờ, à hồi trước nữa, nó cũng đã hiểu, bỏ ra bao nhiêu công sức thì sẽ gặt lại bấy nhiêu. Hồi trước, học vì đam mê, bây giờ, học vì cái gì cũng không biết. Hồi trước, thích tư duy logic, cái gì có tư duy đều có hứng thú học đàng hoàng, thế mà giờ, tự buông mình theo cái gì đó, nhìn theo mà chán nản. 
Sau 1 năm, mọi thứ có được cũng nhiều, nhưng những thứ mất đi không ít. Nhiều lúc, muốn xem đây là một tờ nháp, một nhịp nghỉ sau 12 nhịp học vồn vã của thời phổ thông. Nhưng sao..sao vẫn thấy mình thất bại :( Có lẽ, mình không nên chấp nhận kết quả quá sớm như vậy, mình không hề nỗ lực và cố gắng... nhiều người nói không sai... hình như mình đã không còn quan trọng việc học như trước kia nữa rồi.. mà mình không muốn vậy :( cuộc sống có mấy lựa chọn, và rõ ràng mình đã hứa với bản thân... rõ ràng mình đã thất hứa :(
Tệ hại quá!!!! Vân Anh!!!
Sợ nhất là mỗi khi như thế này, khi nhìn lại, những thứ đạt được không phủ lấy được những thứ mất đi. 
Qua năm nay, kinh nghiệm đã đầy ra, và thật sự bây giờ, chỉ muốn làm thật tốt những thứ thích làm và bắt buộc phải làm, ừ .. là làm thật tốt, là để không hối hận như thế này... Hiểu thêm nhiều chuyện, đời còn dài :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét