Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Kết thúc năm nhất :)

1.6.2014
Kết thúc năm nhất được 2 ngày rồi. Muốn viết, muốn sống ..
Nhiều lúc tôi muốn khóc thét, thét thật lớn.. cuộc sống cứ thích trêu đùa tôi...
Tôi hoang mang, thật sự rất hoang mang... Kết thúc 1 năm vừa qua, sau tôi thấy mình thất bại nhiều quá :( Sao thấy bản thân hay chạy trốn và yếu đuối quá, làm việc thì không có kinh nghiệm mà còn đầy rẫy thiếu sót, vẫn bám trụ vào cái khỉ khỉ gì đó chứ chưa quyết tâm thực hiện một điều gì cả. Tính tình vẫn thật sự chưa rõ ràng, quá lăng nhăng.
Thấy bản thân tệ hại lắm, muốn thay đổi, muốn tốt hơn.. hôm nay đọc 1 cái blog của 1 đứa nhỏ hơn mình, không biết là thật giả nhưng rõ ràng, nó tác động đến suy nghĩ rất nhiều. Mày đã phí 1 năm chạy theo những gì không phải là của mày. Bán đứng mọi thứ mày có. Chạy trốn...
Ừ, đã rất cố gắng ... cũng đã từng thấy bản thân vô cùng lười biếng .. để chính mình trôi theo những cảm xúc tức thời. Thấy 1 năm.. loanh quanh 1 chữ vô dụng, không can đảm tìm kiếm ước mơ, để bản thân chìm vào những lo lắng của cuộc sống.
Hoang mang như trong người luôn tồn tại hai suy nghĩ, hoang mang nhiều lắm. Biết thế nào là đúng, thế nào là sai vậy mà nhiều khi vẫn hay đâm đầu làm mấy cái sai. Nhìn lại, buồn nhiều. Một năm vừa qua, mất 1 đứa bạn thân 7 năm, sốc tinh thần quá lớn. Một năm vừa qua, phải gọi là điên cuồng yêu một người mà chẳng rõ lý do, yêu rất thật lòng, tổn thương rất nhiều. Một năm vừa qua, nhìn cảnh gia đình và chán nản, chỉ muốn bỏ nhà đi đâu đó nhưng 1 nửa còn lại của bản thân vẫn không cho phép.. và bản thân cũng chẳng có 1 tí can đảm. Một năm vừa qua, buông lơi mọi thứ, cả ước mơ, vì quá đau... để nỗi đau chiếm lấy mọi suy nghĩ, để bản thân sống 1 cách vô ích. Phí!!! Một năm vừa qua, bương trải kiếm tiền để sống, luôn nhủ với bản thân là tiền kiếm được thì xài được, không biết để dành, phí phạm nhiều, không biết quí công sức của chính mình. Một năm vừa qua, chọn rất nhiều việc khó nhưng không làm thứ gì đến nơi đến chốn. Đau khi lời hứa với chính bản thân mà còn không thực hiện được. Một năm vừa qua, từng nghĩ đến cái chết và mỉm cười... Hơn 18 năm trời sống và sống, chưa có năm nào thấy bản thân tệ hại như thế này. Càng ngày, càng tự cho mình khó hiểu, càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của bản thân. Có lúc có cảm giác bị cuộc sống dắt mũi. Dễ mất lòng tin!...
Một năm vừa qua, siêu tệ hại...
Tôi nhớ, ừ năm ấy, tôi cũng đã tiêu cực thế này, và cậu đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi, một người bạn mà tôi cứ ngỡ sẽ bên tôi mãi. Cậu cho tôi lòng tin vào chính tôi, vào cuộc sống... tôi quí cậu nhiều, sự tiêu cực của tôi giảm đi nhiều lắm. Tôi quí tình bạn đó rất nhiều, gặp ai tôi cũng khoe với họ cả, tôi nhớ cậu nhiều, nhưng là cậu của những ngày tháng đó, cậu hiểu không? Tôi lại khóc... tôi tự hứa mình sẽ không buồn nữa, những mỗi lần nhớ lại, tôi lại khóc, tôi không hiểu tôi.. sao tôi lại cứ suy nghĩ nhiều thế, sao tôi không nghĩ đơn giản được như người khác, sao tôi không thể phẩy tay cho qua mọi chuyện, để tôi với cậu trở lại như trước đây. Tình bạn gần 7 năm, bạn như 1 phần trong cuộc sống tôi. Mất cậu, nhiều thứ trong tôi đau, đau lắm... như mất đi một cái gì đó trên người vậy.. Tôi biết, đến khi mà dân tình hiện nay thường gọi là "hết tâm trạng" thì tôi sẽ ngồi đọc những dòng này và nói, sao mình điên vậy, ngồi viết nhảm vậy. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn viết. Tôi biết mình sai, tôi biết nhiều lúc tôi cũng cư xử không đúng với cậu, tôi biết có những câu nói không suy nghĩ của tôi làm cậu buồn, rồi những khoảng thời gian sống vô tâm, quá trẻ con.. tôi biết tôi sai khi nghĩ cậu như là một hình mẫu lý tưởng.. tôi sai, sai nhiều, nhiều lắm. Nhưng rõ là tôi không thích cậu của những ngày mới, một con người quá lạ lẫm với tôi.. Những bí mật không bao giờ tôi biết, những suy nghĩ mình cậu cất giữ, như một con người mới, tôi thấy cậu vô cảm và lạnh lùng đến nỗi tôi không chấp nhận được. Tôi thấy cậu trở thành 1 người khác không phải cậu, tôi hoang mang không biết cách giải quyết, tôi cố gắng nhưng sao thấy mình không làm được gì. Và rồi tôi bắt đầu quên mọi thứ, ừ khó.. khó lắm. Sau nhiều tháng, tôi bắt đầu chấp nhận cuộc sống mới này, cuộc sống mà người bạn cũ của tôi đã đi đến 1 nơi rất xa, xa tôi mãi để cất giữ những kỉ niệm trong tôi. Cảm giác như rơi xuống vực sâu... súc hút cứ kéo lấy tôi xuống....
2.6.2014
Viết tiếp, vì hôm qua buồn ngủ quá, hay nói linh tinh. Hôm nay là thi tốt nghiệp của đám 96, đúng 1 năm :) thấy hay hay... đề hay :) thích cái đề với cái bài từ năm ngoái, thế mà nay mới ra :)) Thật sự những cái tệ hại của năm cũ.. như một cái gì thức tỉnh chính bản thân tôi sẽ không như thế nữa...
Mà mấy nay, cứ thấy ai cười dễ thương là ngắm miết..mình cũng thật sự không hiểu mình bị cuống hút bởi cái gì nữa T_T Noooo, bạn Vân Anh ghét điều đó lắm :v biến :v tui muốn an phận :v đừng có ám tui T_T
Làm ơn đừng có nhìn tui mà cười như vậy -_- beep quá :v
Thôi hết hứng viết, có 1 cái blog mà bao nhiêu cái tâm trạng :V đời sống m phức tạp quá Vân Anh :v tao thấy khổ cho mấy đứa bạn mày vs mấy đứa thích mày quá  :v

3 nhận xét:

  1. Tui thích nghĩ về những cái nhỏ nhỏ, kiểu như: "tôi đang ngồi trên 1 chiếc ghế nhỏ, và trên chiếc bàn nhỏ đang là 1 ly cafe đen nhỏ nhỏ của một cái quán cafe nhỏ cắm dù trên một góc phố nhỏ giữa Sài Gòn... rộng lớn"
    ...
    Cũng như Vân Anh vậy thôi, một cô gái nhỏ (chưa gặp nhưng tui thích nghĩ như vậy ^^) viết những dòng thỏ thẻ vs chính bản thân mình trên một cái blog (cũng nhỏ) nhỏ xíu trôi nổi đâu đó trong thế giới internet rộng lớn
    ...
    Chà, theo tui thì những cái như vậy thiệt là lãng mạn! Những người lãng mạn giữa thành phố, những người lãng mạn trên internet
    ...
    Cho phép tui đồng cảm vs nhé. Đọc entry này thi thoảng cứ thấy như là... mình viết vậy
    =) =) =)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Duy ơi, cậu biết ko? Hết năm nay tớ thay đổi nhiều lắm, vẫn là tớ nhưng ít nhất là trong suy nghĩ, tớ cũng như cậu, dang càng ngày chính chắn hơn hay sao á :))
      Tớ không còn là con nhóc ngồi than với cậu không muốn làm người lớn, cũng tập tành yêu đương để rồi giờ mới hiểu là mình còn quá nhỏ để có thể thật lòng với ai đó. Thích một người thì dễ, nhưng thích một người thích mình thì khó, yêu một người cũng khó và quên một người mình từng quan tâm cũng thật khó. Và hết cái năm này, tớ cá với cậu là tớ đã vượt qua nhiều cái khó lắm lắm rồi. Đa số toàn chuyện tinh thần thôi: gia đình, bạn bè, tình cảm...
      Và giờ là gạt phắt mọi thứ đi, đi đến con đường, đến cái đích mình nhắm tới. Vẫn sẽ là tớ nhưng cũng sẽ không còn là tớ ... :))
      Cám ơn cậu vì đã đọc những thứ vớ bẩn tớ viết, những điều này viết ra, mục đích của tớ chỉ muốn được giải tỏa và tự động viên mình thôi. Người biết blog của tớ ít lắm, chắc 3,4 người :)) Nhưng thật ra, những lúc thế này, cám ơn vì có 1 người bạn tốt như cậu :) Cậu cũng dạy tớ nhiều thứ cho cuộc sống của tớ lắm :)

      Xóa