Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

Tôi và những chân lý không thể nào thay đổi !

Tôi thích viết, thích, thích lắm ... tôi có thể ngồi viết thay ăn thay ngủ, nhưng vấn đề là ở chỗ nội dung viết của tôi không bao giờ được xác định rõ ràng, đa số thiên về cảm xúc và chiêm nghiệm nhất thời và ở một nơi bất kỳ nào đó mà tôi chả biết trước được.
Hôm nay là một ngày rảnh rỗi, tôi đọc "Đừng tháo xuống nụ cười" của Khải Đơn (phải xem lại để chắc chắn viết đúng tựa sách), cuốn sách mà trước khi pà chị yêu dấu sang Mỹ định cư đã đưa cho tôi (vì balo pà chị bị quá số kg cho phép =]] tội, giờ qua đó là phải mua toàn sách tiếng Anh đọc rồi), đọc và suy nghĩ một cách kỹ càng, tôi thấy rõ ràng ai cũng có quyền nói lên suy nghĩ của chính bản thân. Vậy mà, dù biết như thế, nhưng tôi vẫn chưa rõ ràng với chính mình tí nào. Thứ tôi ghét, điều tôi thích, tôi cũng không chịu rõ ràng nói lên. Có lẽ tôi thấy điều đó cần thiết vì tôi luôn có một khát khao được thể hiện quan điểm và suy nghĩ của chính mình.

20 tuổi, năm 3 và năm 2 ...
FTU2
Tôi thích Ngoại thương vì sự năng động của nó, vì có CLB tiếng Nhật, có đội nhảy TAIFUU, có bạn bè tôi mến và có người tôi yêu. Giảng viên ở Ngoại thương phần nào làm tôi giảm lửa, đó là sự thật. Tôi chấp nhận phần lỗi chủ quan ở chính bản thân mình, nhưng sự thật tôi vẫn thấy bị giảm lửa nhiều lắm từ khi bước vào ngôi trường nổi tiếng này :v Tôi lười nhác đi, mất mục đích, trầm cảm, sống giả tạo, không bạn bè cùng nhau đi học sớm chiều. Cứ như sống mà không đặt "cái tâm" mình ở đó vậy. Những môn học tôi không mấy hứng thú, nhưng tôi vẫn cố gắng vì tôi không muốn mình là đứa bỏ cuộc giữa chừng. Tiếp tục cố gắng là quyết định của tôi lúc này! Tính đến hết 2,5 năm học ở đây, tôi chỉ thích mỗi môn Pháp luật đại cương, cái môn mà tôi thích cách thầy giảng và cuối cùng còn đạt điểm cao một cách bất ngờ. Tôi biết, tôi cũng sai, nhưng tôi biết, tôi là một đứa có thực lực. Từ đó hiểu ra công việc thầy giáo, người mà đi dạy một người khác, công việc ấy thật cao quý và quan trọng. Tiếp lửa hay đánh mất lửa, do chính bạn quyết định nhưng môi trường xung quanh chính là enzim xúc tác. Tôi không thích nghe vấn đề về kinh tế nhưng tôi thích những thứ logic, vì vậy tôi đã từng nghĩ mình ở lại đây vẫn có thể luyện cho mình khả năng tư duy, oke ... tôi ở lại nhưng kết quả ở đây tệ hại quá. Nhiều lúc tôi tự trách mình nhu nhược, không quyết tâm đến cùng. Rồi dần dần, tôi chợt hiểu muốn kết quả tốt lên đòi hỏi mình phải cố gắng hơn, chăm hơn, dành nhiều thời gian hơn để đạt được điều mình muốn. Chỉ cần vậy thôi!
USSH
Nhân văn là ước mơ của tôi, của những tháng ngày cấp 3 còn mơ mộng. Nơi có những người giảng viên tôi thích và mong muốn được tham dự bất kỳ giờ giảng dạy nào của các thầy cô. (mà đương nhiên cũng có những môn tôi rất lười) => cúp đầy rẫy ra để cân 2 trường và thời gian sinh viên "tươi đẹp" của mình (ý là ăn chơi á =]]). Ở Nhân văn, tôi tích lũy kiến thức tôi thích, tôi có một vài người bạn vẫn hay giúp đỡ tôi trong việc học (và nói đúng hơn là có vài đứa em :)) ), tôi có ước mơ của chính tôi!

Nhiều người hỏi tôi làm sao làm được, tôi chỉ trả lời: CỐ GẮNG!

20 tuổi - dạy kèm rồi làm thêm ... Tính đến tháng 12/2015 thì tôi đã có thể ổn định 3 tr/ tháng. Một ngày ổn định với việc kiếm được 100k từ việc dạy thêm. Còn muốn tìm thêm kinh phí thì có lẽ chai mặt đi xin mẹ hoặc đi làm thêm tiếp, cũng thử đi sale ở vincom, bán trà sữa dạo, và sắp tới là tự mở Takoyaki cùng Phi và bạn, có thể tôi nên đi làm ở quán cơm nữa ... tôi muốn làm hết sức mình có. Cứ mỗi lần về nhà, thấy mẹ than thở về bệnh, về sự nghèo của gia đình mình, về sự tội nghiệp của đứa em trai tôi. Nhiều lúc tôi bực mình, thật ra mình có thể cố gắng để thay đổi tất cả, vì sao cứ phải than nhiều như vậy. Tôi sẽ làm, sẽ cố gắng và sẽ thay đổi. Nhưng tôi cũng hiểu, vì mẹ khổ quá nên việc nói ra giúp mẹ thấy đỡ hơn phần nào... nhưng tất cả lại tồn động trong đầu tôi, cảm giác chịu đựng, cảm giác khó khăn để có thể đối mặt với những lời than thở, nó làm tôi mệt, nhức đầu rồi đến cả cái suy nghĩ muốn bay ra khỏi căn nhà này. Dần dần, cuộc sống tôi thay đổi, tôi ít khi dành mấy tiếng đồng hồ ngồi trong thư viện nữa, thay vào đó là đi làm, là soạn bài cho mấy đứa nhỏ, là những cuộc ăn chơi xuyên đêm chỉ để không phải về nhà... tôi sợ bản thân sa ngã, sợ mình quên đi ước mơ của mình. Nhưng, ước mơ, nếu thật là ước mơ, tôi sẽ đi đến cùng với nó. Thật sự , tôi luôn tự hào vì sự nỗ lực của bản thân, vì những điều mà chính bản thân mình vượt qua (nhiều khi khó khăn rất chi nhỏ nhặt với người khác) mình mới hiểu được những điều mình đã đánh đổi để được như bây giờ. Tôi vẫn ấp ôm giấc mơ =]] một ngày có thể giúp cho mẹ và em trai bớt khổ, có tiền để mua thật nhiều thứ cho bà. Tôi tập tiết kiệm ( đối với tôi, tiết kiệm khó lắm, khó khăn lắm, cũng không biết dùng từ nào để có thể nói lên được điều đó), nhưng vẫn còn đang nuôi heo, tôi sẽ vẫn cố gắng. Điều mà lúc này tôi có thể làm giúp mẹ là không tiêu xài tiền của mẹ nhiều (dù lâu lâu vẫn còn phụ thuộc). Nhiều lúc, quá túng quẩn lo lắng về nhiều thứ, tôi tiêu tiền để quên đi, rồi cắn rứt vì sự phung phí của chính mình. Giới hạn của bản thân một con người sẽ là như thế nào ? Đi làm thì học được nhiều thứ, "đứng núi này không trông núi nọ", "tiền nhận được phải xứng đáng với công sức bỏ ra", và "đã nhận tiền của người khác thì làm phải nghiêm túc", vì uy tín của chính bản thân mình.

Thấy vậy thôi chứ sự lười biếng trong tôi cũng nhiều lắm, làm thì ít hỏng thì nhiều :))
Viết cho thấy quyết tâm tăng cao hôi à =]]